Muốn đứng trên đỉnh cao, phải chấp nhận cô đơn
 -  10.882 Lượt xem
(Doanh nhân thời đại) Nhiều khi áp lực chồng chất quá, chợt nghĩ lại thấy những tháng ngày đi làm công sở thoải mái biết bao, bởi hai từ "trách nhiệm" khi ấy "có thể" còn của đồng nghiệp, của sếp.
Có ai đó nói rằng: Ở đỉnh cao thật sự rất cô đơn. Thế nhưng tôi tin rằng, ngay từ lúc bạn chọn khởi nghiệp và đi con đường của riêng mình, sự lẻ loi và đơn độc đã phần nào len lỏi trong trái tim bạn rồi.
Vất vả vươn lên từ con số 0, vượt qua vô số những cơ chế và thủ tục, loay hoay ném đá dò đường, đâm vào tường, đối diện với những con mắt khinh miệt và nghi ngờ, tôi dám chắc rằng bất kì ai đã và đang khởi nghiệp đều từng trải qua những cảm giác giống tôi.
Thế nhưng, những người như chúng tôi không có quyền than phiền, vì đi theo ước mơ là lựa chọn hết sức đáng để sống rồi. Giống như diễn viên Ngô Thanh Vân đã từng nói: "Ở tuổi 40, tôi chỉ có danh, không tiền, không tình, không con cái". Âu cũng là một sự đánh đổi.
Tôi bắt đầu khởi nghiệp từ năm 17 tuổi với việc trở thành tác giả viết sách và đi làm ở biết bao doanh nghiệp trong và ngoài nước. Ở tuổi 22, tôi mở một doanh nghiệp siêu nhỏ (micro) được gần một năm, thay vì gọi những gì mình đã làm là công ty khởi nghiệp (doanh nghiệp chưa thu được lợi nhuận hoặc chuẩn bị thu được lợi nhuận).
Chưa dừng lại ở đó, tuổi 23, tôi tiếp tục mở thương hiệu sổ tay riêng. Đến lúc này, việc "nuôi con" nào có bao giờ viên mãn hoàn toàn hay vinh quang hào nhoáng? Vì "nuôi con" thì cũng có lúc "con" sai quấy, chỉ biết chăm "con", cố gắng để "con" luôn lớn.
Những tháng ngày làm việc 16-18 tiếng, vắt tay lên trán nghĩ về doanh số, trả lương cho nhân viên, áp lực từ những thị phi bên ngoài về chất lượng sản phẩm dịch vụ của bạn, âu cũng là một "bộ phim kinh dị" kéo dài.
Nhiều khi áp lực chồng chất quá, chợt nghĩ lại thấy những tháng ngày đi làm công sở thoải mái biết bao, bởi hai từ "trách nhiệm" khi ấy "có thể" còn của đồng nghiệp, của sếp. Nhưng đến khi chọn đi riêng một mình, nếu bạn không học cách xử lý mọi vấn đề, nếu bạn liên tục chối bỏ chính mình, là lúc bạn đã thất bại ngay từ ban đầu rồi.
Sẽ có một ngày, bạn nhận ra, để thật sự mạnh mẽ và trưởng thành, bạn sẽ phải kiên trì vượt qua mọi dư vị hỉ nộ ái ố, mọi cảm xúc sợ hãi, lo lắng, ghét bỏ, sẽ là những tháng ngày mà bạn không thể nào quên.
Sẽ có một ngày, bạn nhận ra, để đứng vững trên đôi chân của mình, không phải là chỉ an toàn đứng một chỗ, mà là cho dù có dẫm phải gai, chai rát trên lò nung, bạn vẫn tiếp tục đi tiếp không từ bỏ, và dành chút thời gian chăm sóc cho vết thương đó.
Đã là một chiến binh trên thương trường, bạn chỉ có quyền đối mặt, không có quyền lẩn trốn.